Mèo Thâm Thuý
  • Trang chủ
  • Thông tin Donate
  • Thông tin Pass
  • Trang chủ
  • Thông tin Donate
  • Thông tin Pass
Chap trước
Novel Info

Tiểu thuyết - Chiếc rương dục vọng - Chapter 3

  1. Home
  2. Tiểu thuyết - Chiếc rương dục vọng
  3. Chapter 3
Chap trước
Novel Info

  • Tenon nói thêm một lúc nữa, cố gắng thử gặng hỏi Randiff, rồi tặc lưỡi khi nhận ra rằng cậu không thể nhận được câu trả lời mà mình mong muốn.
    “Vậy thì trước tiên hãy ra khỏi đây.”
    “Đi đâu?”
  • “Để xem nào. Nơi con người có thể ở hoặc bất cứ nơi nào… … . Nói đúng hơn là, này, mặc dù ta chỉ là một tử tước, nhưng nói chuyện ở một nơi như thế này cũng không phải là có chút bất kính sao? ”
    **Tử tước là 1 tước hiệu cha truyền con nối dưới Bá tước (earl hay count) nhưng trên Nam tước (baron).
  • “Ngài có muốn một thiết lập mới lại không?”
    “Không, ta không muốn làm thiết lập gì cả… … . Còn nữa cái áo trông như chiếc bao tải kia là gì vậy? Ta nghe nói ngươi đã làm quản gia của biệt thự này trong một thời gian dài. Giờ không còn làm quản gia nữa à? ”
  • Đôi mắt tựa như đá Ruby nhìn chằm chằm vào Tenon. Vẻ ngoài thì anh tuấn lộng lẫy, nhưng những gì ẩn chứa trong đôi mắt anh ta lại gần như trống rỗng. Anh ta dường như không suy nghĩ gì và cũng không cảm nhận được gì cả. Nếu cứ chỉ tĩnh lặng nhìn vào vẻ bề ngoài ấy của anh ta thì thực sự đó là một vẻ đẹp khiến bạn không thể thốt nên lời như thể bị mê hoặc vậy. Tenon quyết định bước ra khỏi nhà kho chật hẹp này trước khi mất đi sự tỉnh táo.
  • “Dù sao thì nếu cần ta sẽ gọi vậy nên hãy ra khỏi đây và đi chỗ khác đi.”
    “Vâng tôi sẽ làm như vậy. Thưa chủ nhân.”
    Một hơi ấm mơ hồ tràn ngập trong giọng nói tựa như âm vang của chiếc rương rỗng lúc nãy. Vẻ bề ngoài lịch thiệp khi kính cẩn khẽ cúi đầu của Randiff lọt vào tầm mắt khiến Tenon vô cùng ngạc nhiên.
    “… … Chủ nhân gì chứ? ”
    Tuy rằng miệng đang lẩm bẩm, nhưng cậu cũng không có nói sẽ rút lại danh xưng ấy. Là con trai của một gia đình bá tước (chưa bao giờ ra dáng là một gia đình mang dòng dõi quý tộc này), tất nhiên cậu không hề ghét bỏ việc một thứ độc nhất vô nhị như Randiff lại rơi vào tay mình.
  • Tenon bước ra khỏi nhà kho chứa đầy không khí ngột ngạt và hít một hơi thật sâu.
    “Ôi, cậu chủ. Người đã ở đây nãy giờ ạ? ”
    Cô hầu gái Susan trong tay ôm bó khăn trải giường đi ngang qua thì phát hiện ra Tenon. Tenon vuốt nhẹ mái tóc phủi cho hết bụi.
    “Ta rất lấy làm áy náy vì chuyến thăm đột ngột này. Cứ chuẩn bị từ từ cũng được, không cần phải vội vàng. ”
    “Người đang nói gì vậy? Chúng tôi phải làm sao sau khi đã quét dọn và lau sạch sẽ căn nhà mà không có ai ở chứ? Thật biết ơn khi người đã đến thăm như thế này ”.
    Đã 3 năm kể từ khi người ông mất. Trong quãng thời gian đó, không có lấy một vị khách đến thăm ngôi biệt thự này, ông cậu là vị khách duy nhất của dinh thự , và thậm chí ông cậu cũng đã không thể đến đây kể từ khi sức khỏe của ông suy giảm nhanh chóng cách đây 5 năm về trước,
    Vì vậy, Tenon chính là vị khách đầu tiên đến thăm dinh thự này sau 5 năm. Những người hầu vẫn luôn quét dọn, lau chùi và quản lý ngôi biệt thự để nó không bị cũ đi ngay cả khi không có người ở, đã tiếp đón và coi Tenon như một vị khách quý.
  • “Phòng ngủ tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Nếu ngài liên lạc với tôi trước tôi đã có thể trang trí nó đẹp hơn . À, nhưng ngài có thể đừng hiểu lầm là vì tôi đã chuẩn bị một cách vội vàng được không? Chứ không phải là vì tôi đã bỏ bê không trông nom nó suốt thời gian qua đâu. ”
    Ngay cả khi ôm một đống ga trải giường lớn bằng cơ thể mình, Susan cũng không hề tỏ ra có một chút khó khăn hay mệt mỏi nào. Không thể thuê nhiều người hầu trong một ngôi biệt thự trống trải mà không có chủ nhân. Ngôi biệt thự này có diện tích lớn gấp đôi ngôi nhà của Tử tước Skyler, ngoại trừ Susan, chỉ thuê thêm có 5 người hầu cố định. Hai người giúp việc, hai người hầu, một người canh chuồng ngựa và theo mùa thỉnh thoảng có gọi thêm người làm vườn hoặc thợ sửa chữa.
  • Việc có thể duy trì ngôi biệt thự ở mức độ này tất cả là nhờ vào di chúc của ông nội. Ông truyền lại đến cả gia tài dùng để duy trì và sửa chữa căn biệt thự cho Tenon để người không giàu có về mặt vật chất như cậu cũng có thể duy trì căn biệt thự. Nó giống như việc mỗi năm trích một khoản tiền nhất định từ tài sản cá nhân của ông để sử dụng cho dinh thự này.
    Vì đây không phải là nguồn tài chính được lấy từ gia đình bá tước Felisto nên gánh nặng đối với Tenon không quá lớn và trong trường hợp khoản tiền không dùng vào việc sử dụng cho dinh thự thì không thể tăng ngân sách nên việc biển thủ là bất khả năng.
  • Một cơ ngơi sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi mà không cần phải chịu trách nhiệm về tiền thuế , cũng chẳng cần đau đầu về việc quản lý. Ngay cả khi Tenon trở nên nghèo xơ xác không một xu dính túi, thậm chí không có nơi nào để đi thì chỉ cần có ngôi biệt thự này thôi cậu sẽ chẳng cần phải lo không có nơi để ngủ hay là chết đói nữa.
    “Hiểu lầm gì chứ? Ta biết thời gian qua cô cũng đã vất vả nhiều rồi. Ta đang có kế hoạch tăng ngân sách trong thời gian tới và thuê thêm nhiều người hầu hơn, vậy nên tạm thời hãy chịu khó thêm một thời gian nữa. “
  • “Cậu chủ thật là một người có trái tim nhân hậu làm sao!”
    “Nhưng trước đó ta có một điều muốn hỏi cô.”
    Cậu định sẽ hỏi về việc tại sao Randiff lại bị nhốt ở nhà kho như vậy. Rõ ràng, khi ông nội còn sống, Randiff từng được giữ vị trí quản gia của biệt thự này (mặc dù anh ta gần như giống người hầu riêng luôn đi theo ông nội cậu hơn).
    Sau khi thừa kế tài sản của ông nội, theo lời kể từ người chú Jeronhild, cậu biết được rằng Susan là người quản lý người hầu, đã làm việc trong dinh thự được gần 10 năm. Vì vậy, chắc hẳn cô ấy biết rõ hơn ai hết Randiff đã sống như thế nào trong khoảng thời gian trước khi người ông qua đời.
  • “Hãy hỏi bất cứ điều gì mà ngài muốn biết đi ạ.”
    “Cái đó… … . ”
    Phải nhắc đến chuyện đó như thế nào đây? Trong lúc cậu đang suy nghĩ không biết nên mở lời ra sao thì Susan liếc nhìn qua vai của Tenon cau mày giận dữ và hét lên “Trời đất!”
    “Sao thứ đó lại xuất hiện ở kia thế này?”
    Và tất nhiên, khi Tenon quay người nhìn về đằng sau thì Randiff đã đứng ở ngay đó. Mái tóc bạch kim gần như màu xám của anh ta dài đến mức bị kéo lê trên sàn nhà, chiều cao và vóc dáng của anh ta là cái mà không thể nhận ra vì tư thế ngồi xổm bên trong nhà kho.
    Chiều cao của Tenon cũng không phải dạng thấp, nhưng Randiff lại cao hơn cậu một nhịp. Tuy rằng tư thế hơi cúi người, nhưng có thể thấy được bờ vai rộng, thậm chí dưới lớp quần áo buông thõng như chiếc bao tải kia vẫn để lộ ra cơ bắp rắn chắc.
  • Tuy vậy, anh ta vẫn đẹp và bí ẩn như một vị thần sắc đẹp. Anh ta xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời tràn vào từ khung cửa sổ chứ không phải ánh sáng nhỏ của một ngọn đèn, thậm chí còn linh thiêng giống như một cảnh trong thần thoại.
    “Cậu chủ. Không lẽ ngài đã nói chuyện với thứ kia rồi sao? ”
    “Ừm. Dù sao thì ta cũng đang định nói về nơi ở của anh ta đây. ”
    Đầu lông mày của Susan liên tục nhướng lên. Cô di chuyển vị trí đứng giữa Randiff và cậu như để che đi Tenon,và nhìn Randiff với ánh mắt đầy thù địch.
    “Nếu ngài nói chuyện với thứ đó, ngài cũng sẽ bị nguyền rủa.”
  • “Nguyền rủa?”
    “Hãy thử nghĩ về ông nội của ngài xem. Tại sao một người không thiếu thốn bất cứ thứ gì như chủ nhân lại phải trải qua những năm cuối đời cô đơn như vậy. Không phải tất cả là do con quỷ chết tiệt này sao?”
    Cậu không thể nghĩ được tình hình sẽ trở nên tồi tệ như thế này. Tenon khẽ bặm nhẹ miệng vẻ lúng túng.
    “Việc là như thế này . Lần này, chú của ta đã nói ta sẽ là người kế thừa Randiff cùng với ngôi biệt thự. Đó cũng là những gì ông nội ta đã nói trong di ngôn. ”
    “Cậu chủ nhỏ… à không, bá tước đã nói như vậy sao?”
  • Tenon chỉ nhún vai. Theo lời người chú của cậu, thì chú đã tìm thấy bức di chúc về ngôi biệt thự này và Randiff trong khi dọn dẹp tài sản cá nhân của ông nội, nhưng không rõ hoàn cảnh cụ thể ra sao. Tuy nhiên, trong bức thư giải thích về vấn đề thừa kế tài sản của người chú có kèm theo bản sao di chúc của ông nội nên Tenon đã chấp nhận đại khái rằng “có lẽ mọi việc là như vậy”.
    “Trước hết, người này là do ông nội truyền lại cho ta vậy nên không thể để anh ấy trong nhà kho mãi được. Không phải như vậy sao? ”
    “Nếu ngài nói như vậy thì… … . ”
  • Susan gật đầu, không giấu được vẻ mặt khó chịu.
    “Có việc gì có thể giao phó cho anh ấy không?”
    “Nếu nói về công việc thì việc phục vụ chủ nhân là tất cả. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với nhau, thưa Chủ nhân. ”
    “Việc đó thì có chút khó khăn. Ý ta là ta cảm thấy không thoải mái khi được phục vụ ”.
    “Vậy thì, hay là kêu anh ta đi đốn củi có được không?”
    “Cậu chủ, đây là Blue Moss mà. Thời tiết se lạnh không giống với khu vực thủ đô. Đến mức vào ban đêm nếu không đốt củi người có thể sẽ bị cảm lạnh đấy ? “
  • À, nơi này là biệt thự mùa hè . Tenon khẽ gật đầu, xoa đôi gò má và mơ màng tận hưởng khí hậu của vùng đất này . Đây không phải là nơi nghỉ mát để trốn tránh cái nóng như thiêu đốt của mùa hè hay sao? Tất nhiên là sẽ mát hơn mùa hè ở nơi cậu sống rồi. Nghĩ lại thì dù hiện giờ cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và khoác thêm một chiếc áo jacket bên ngoài cũng không quá nóng đến mức toát mồ hôi, thay vào đó là cảm nhận được một chút ấm áp.
    Susan khẽ mỉm cười nhìn Tenon đang loay hoay thổi tung tóc mái xòa xuống khuôn mặt.
    “Và củi còn dùng để đun nước nóng và nấu đồ ăn nữa.”

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chap trước
Novel Info
Advanced
Truyện mới cập nhật
tên khốn 1
Tên khốn
Chapter 33 chịch
Chapter 32 20/03/2023
02 (8)
Trái cấm tình yêu
Chapter 4 end
Chapter 3
pỏn 1
Anime boylove
tập 24 idol mới nổi 7 26/03/2023
tập 23 idol mới nổi 6 26/03/2023

CÓ THỂ BẠN CŨNG THÍCH BỘ TRUYỆN NÀY

hương vị 1
Hương kẹo vừa ý
10/12/2022
chuyen tau
Chuyến tàu cuồng loạn
14/02/2023
1 (2)
Buổi sáng khiêu dâm
15/01/2022
Capture
Nuôi dưỡng hổ con
15/05/2022

© 2023 Madara Inc. All rights reserved

wpDiscuz