Tiểu thuyết - Chiếc rương dục vọng - Chương 2
- Tenon băng qua sảnh trung tâm và hướng đến phía cầu thang trải thảm màu đỏ thẫm. Và thay vì đi lên cầu thang, cậu rẽ sang trái và tiến đến khu vực cạnh cầu thang.
Một cánh cửa màu nâu sẫm thấp hơn chiều cao của bản thân một chút lọt vào tầm mắt của Tenon khi cậu lướt qua phía cầu thang với những bước chân chậm rãi. Đó là một cánh cửa trông khá thô sơ với tay nắm cửa dạng dẹp
“Có một nơi như thế này sao?”
Tenon nuốt nước bọt khô khốc và đặt tay lên nắm cửa. Tay phải nâng ngọn đèn mà người hầu đã chuẩn bị, hơi run lên.
Ở phía bên dưới chiếc cầu thang rộng ngang qua sảnh trung tâm.
Có một nhà kho lớn hơn vẻ ngoài của nó. Giống như tầng gác xép dưới mái nhà, nhà kho ấy nghiêng một góc đúng vừa vặn với độ nghiêng của cầu thang, là nơi để những đồ không dùng đến trong ngôi biệt thự.Trong không gian bụi mịn rơi xuống lắng đọng trên từng đồ vật vì ít khi có người dùng thì có thể cảm nhận rõ mùi vị của năm tháng.
Randiff đã ở ngay đó.
Lúc đầu cậu cứ nghĩ đó chỉ là một bức tượng điêu khắc. Anh ta cũng bị bụi phủ đầy giống như những đồ đạc hay vật trang trí bị mang bỏ vào nhà kho vì đã lỗi mốt, vì vậy không phải vô cớ mà Tenon nhầm lẫn anh ta với một vật vô tri khi anh ta ngồi trong tư thế ôm chặt đầu gối không nhúc nhích…
Tenon thận trọng tiến lại gần thứ có vẻ là một bức tượng. Khi cậu nhấc chiếc đèn lên, ánh sáng màu vàng hắt lên trên mái tóc bạc trắng của người kia. Mái tóc ấy dài đến mức trải khắp trên sàn nhà và làn da anh ta dù có chút bụi vương lên cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp.
Anh ta ôm chặt đầu gối, vùi khuôn mặt mình xuống nên không thể thấy gì khác ngoài phần đỉnh đầu, nhưng xét từ đôi tay thon dài, làn da trắng nõn, khí phách thần bí không giống người thườngnthật giống với ‘Randiff’ trong di chúc của ông nội cậu.
‘Tại sao, ông nội lại……?’
Tenon được thừa hưởng một tài sản đặc biệt từ ông nội để lại trước khi ông ấy quá đời
Đó là dinh thự này- ngôi biệt thự mùa hè của gia đình Bá tước Felisto cùng một bí mật đen tối của gia tộc bị bỏ lại trong dinh thự đó.
Người đàn ông giống như bức tượng điêu khắc đang ngồi thu mình trước mặt Tenon chính là di sản “đặc biệt” ấy.Một hồn ma trong ngôi biệt thự mà người bà run rẩy, nguyền rủa và căm ghét.
“… … Này.”
Thực sự có đúng là vẫn còn sống không? Sự tồn tại đã bị bỏ lại, bị lãng quên trong nhà kho đủ lâu đến mức bụi rơi xuống phủ nhưng tư thế ngồi thu mình của anh ta vẫn y nguyên không thay đổi.Tenon đã rất khó tin vào những gì cậu tận mắt chứng kiến, ngay cả khi người kia với hình hài rõ rệt bày ra ngay trước mắt.
Chuyến thăm cuối cùng của Tenon đến dinh thự là khi cậu mới bốn tuổi, vì vậy ký ức của cậu về Randiff rất mờ nhạt. Cậu thậm chí còn mơ hồ không chắc trước đây mình đã tận mắt nhìn thấy anh ta lần nào hay chưa. Nhưng ngay cả trong những ký ức mơ hồ, Tenon vẫn cảm nhận được Randiff bí ẩn và đáng sợ, đến mức cậu đã tự ý thêm những ảo tưởng sau khi nghe người lớn thì thầm câu chuyện về anh ta.
“Hự ừm. Không phải giọng mình nhỏ quá đấy chứ?” Hắng giọng một chút, Tennon cẩn thận đưa tay ra. Cậu nhẹ nhàng chạm vào vai người đàn ông trông giống như bức tượng kia và gọi anh ta một lần nữa.
“Này. … … Randiff. ”
Co rút. Đôi vai khom người của người đàn ông khẽ đáp lại. Tenon giật mình bất giác rụt tay ra, sau đó giấu bàn tay vừa chạm vào vai anh ta ra sau lưng và nói từ khóa được viết trong di chúc của ông nội.
“Ta muốn nhận lại những thứ đã được cất giấu vào trong rương. Hãy mở chiếc rương đó ra.”
“… … Chiếc rương.”
Giọng nói yếu ớt mơ hồ tựa tiếng thở. Tenon nín thở và tập trung vào biểu hiện của người trước mặt. Giống như việc một quả trứng cứng nứt vỡ và sinh mệnh bị mắc kẹt bên trong được sinh ra, Randiff bắt đầu từng chút một biến thành ‘cơ thể sống’.
Máu loang lổ lan dần ra trên đôi gò má tái nhợt và cơ thể vốn đã cứng đờ như tượng thạch cao của anh ta cũng khẽ di chuyển nhẹ nhàng. Mái tóc đẹp như búp bê bồng bềnh buông xõa xuống. Và cuối cùng là đôi mắt đỏ của Randiff, dù bên trong bóng tối cũng không hề mất đi ánh sáng đã lộ ra.
Randiff nhìn chằm chằm vào Tenon không chớp mắt.
“Syuniyel. Chủ nhân của chiếc rương. ”
“Đúng. Người là ông nội của ta. ”
” Chiếc rương đã được giao lại cho Tenon Skyler.”
“Nghe nói di chúc của ông nội ta đã viết như vậy.”
“… … Những đồ bên trong có thể được định đoạt, chuyển nhượng cho người khác hoặc chủ nhân mới có thể lấy ra và sử dụng. ”
“Vậy rốt cuộc thứ bên trong là cái gì?”
Thật khó để có thể hiểu được tại sao ông nội lại tự mình gọi Randiff là một chiếc rương và điều còn khó hiểu hơn là ông coi anh ta như báu vật của mình vậy. Ông nội đã hứa sẽ truyền báu vật được để lại trong chiếc rương cho mình.
Lẽ nào điều đó có nghĩa là bảo mình rạch bụng Randiff và lấy báu vật bên trong ra ư? Hay chẳng lẽ bản thân cơ thể Randiff mang vẻ đẹp giống thiên thần tự nó đã quý giá như một báu vật ?
Tenon khẽ cau mày và nhìn chằm chằm vào Randiff. Randiff chớp mắt một cái để lộ bóng đôi hàng lông mi cong dài dưới viền mắt.
“Thứ quý giá nhất của Syuniyel Felisto. Và cũng là thứ đáng xấu hổ nhất( tội lỗi nhất). ”
“Người đang nói gì vậy?”
“Người có nhận lại những thứ bên trong không?”
“Ta không thể xem trước khi nhận được sao?”
Randiff khẽ lắc đầu tỏ ý phản đối. Mỗi lần như vậy, mái tóc của anh ta như được vén lên sau khi đắm mình trong ánh trăng nhàn nhạt, lại đung đưa như làn sóng. Cậu nghĩ anh ta có mái tóc hoa râm, nhưng chỉ sau khi dần quen với bóng tối, cậu mới thấy được ánh bạc trên mái tóc anh ta. Đôi mắt sáng như đá ruby nhìn chằm chằm vào Tenon như thể đang chờ đợi câu trả lời.
‘có khi nào truyền lại những thứ gì gây hại cho cháu trai… Sẽ không phải thế đâu nhỉ?’.’
Mặc dù không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với ông nội nhưng trong ký ức của mình cậu nhớ ông chỉ là không biểu hiện quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài chứ tuyệt nhiên không phải là một người tồi tệ. Ngược lại cậu không thể hiểu được sự căm ghét dữ dội mà cha, các bác các chú và bà nội đã thể hiện đối với ông .
‘Hắn ta là một con búp bê. Một con búp bê ghê tởm chỉ biết bắt chước con người. ”
Cậu nhớ đến những lời người bà – người dù đã già nhưng lưng vẫn thẳng, lẩm bẩm trong đám tang của ông nội. Những gia đình thuộc hệ từ Bá tước Felisto không thấy rơi lấy một giọt nước mắt trong đám tang của ông nội. Họ thậm chí còn không nói chuyện với nhau như những người xa lạ tình cờ tụ hội lại một chỗ. Đó hẳn là một cảnh tượng rất kỳ lạ với người ngoài. - Tenon lúc nào cũng cảm thấy khó khăn trong việc thích nghi với bầu không khí như vậy của gia đình mình.
Gia đình Skyler- rời nhà chuyển ra ở riêng ở một vùng đất yên bình, là một gia đình hòa thuận, đến mức bị nhầm tưởng rằng họ không phải xuất thân từ gia đình quý tộc. Vì lý do này, Tenon thật sự không quen với hình ảnh cha mình, với biểu hiện lạnh như băng mỗi khi người trở về nhà ông nội, và cậu thường suy đoán trong lòng rằng có khi nào ông nội của cậu đã phạm phải một sai lầm rất lớn thời còn trẻ hay không.
Nhưng chẳng có vấn đề gì cả. Người ông không bao giờ thấy nở lấy một nụ cười, nhưng vẫn rất trung thành với gia đình của mình. Ông đã làm tròn bổn phận phải làm của một người cha, một người chồng, một quý tộc, một con người và không phân biệt đối xử với bất cứ ai.
Dù vậy không hiểu sao tất cả các thành viên trong gia đình đều có cảm giác không thoải mái với ông nội. Tenon thấy rất lạ về điều đó, và dường như ông của cậu cũng không để tâm đến nó cho lắm.
Việc truyền lại ngôi biệt thự mùa hè này và Randiff chắc không phải là vì ông nội đã nhận ra tâm ý này của mình đấy chứ? Tenon nhớ về người ông lúc sinh thời rồi khẽ nhún vai một cái.
‘Haizz cũng không biết nữa.’
Việc hiểu được tâm tư thầm kín của ông nội – người mà ngay cả khi còn sống cậu cũng không tài nào hiểu nổi, sau khi mất lại là việc càng không có khả năng. Ngoài ra, tài sản được thừa kế từ ông nội cùng với dinh thự này chính là “Randiff”. Bí ẩn lớn nhất của gia đình bá tước Felisto.Randiff được biết đến là người đã được ông nội đưa về từ đâu đó hồi ông còn trẻ, và anh ta đã không già đi một chút nào trong vài thập kỷ sau đó, ước tính đại khái là khoảng chừng hơn 50 năm .
Điều đó có khả năng ư? Câu hỏi ấy ngay lập tức mất bị dập tắt vào khoảnh khắc cậu đối mặt với vẻ đẹp giống như thiên thần của Randiff. Bởi vì nếu nghĩ đến vẻ đẹp của anh ta thì ngược lại câu hỏi ấy sẽ là anh ta thực sự có phải là một con người bình thường hay không .
Vì Randiff chỉ sống ở trong dinh thự này nên sự tồn tại của anh ta không được nhiều người biết đến. Tuy nhiên, sự tồn tại của anh ta được truyền từ miệng người này sang người và nó được coi là bí mật thầm kín đáng xấu hổ của gia đình Felisto.
“Trước tiên cứ nhận đã, nếu không hợp bỏ đi là được mà.”
Tenon đã từ bỏ việc suy nghĩ và đưa ra quyết định như vậy. Cậu đã rất tò mò không biết thứ mà ông nội đã cất giấu kỹ chỗ Randiff(người không giống một chút gì của con người) rốt cuộc là thứ gì.
“Ta sẽ nhận những thứ đó.”
“Xác nhận người nhận. Tiến hành việc chuyển giao quyền quản lý những thứ bên trong chiếc hộp cho đến khi hết ”.
Randiff cất giọng nói cùng khuôn mặt tựa như búp bê. Rốt cuộc thì cái gì sẽ xuất hiện đây? Tenon đang mong chờ Randiff lôi thứ gì đó ra khỏi tay mình hoặc dẫn cậu đến một két an toàn bí mật được giấu ở đâu đó trong căn biệt thự, cậu nhướng mày nhìn Randiff vẫn đang bất động tại chỗ.
“Ngươi nói sẽ đưa mà. Nó đâu?”
“Vào thời điểm thích hợp.”
Sau khi buông ra một lời như vậy, Randiff liền ngậm miệng lại.
Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.
Truyện mới cập nhật
Tên khốn
Chapter 32
20/03/2023
Anime boylove
tập 24 idol mới nổi 7
26/03/2023
tập 23 idol mới nổi 6
26/03/2023