Mèo Thâm Thuý
  • Trang chủ
  • Thông tin Donate
  • Thông tin Pass
  • Trang chủ
  • Thông tin Donate
  • Thông tin Pass
Chap trước
Chap tiếp

Hoa giấy (tiểu thuyết) - Chương 7

  1. Home
  2. Hoa giấy (tiểu thuyết)
  3. Chương 7
Chap trước
Chap tiếp

 

    • Chương 7

      Bỗng nhiên nhớ về một đêm của tháng trước, tựa như nghe được tiếng rên rỉ của một kẻ bị đàn áp. Hoàng thái tử bỗng nhiên nhận ra không biết từ lúc nào mà bản thân đã buông bỏ thanh gươm đi và đặt hai tay lên đai quần cậu, nắm lấy mông cậu và tách nó ra. Khi người bắt gặp cái ánh mắt hoảng hốt đang mở to nhìn lên mình kia, người nhìn chằm chằm vào cằm cậu rồi hít hà một tiếng và nở một nụ cười.

      Hoàng thái tử phủi hai tay rồi đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng. Đáng lẽ chỉ nên trung thực thôi, Yoon Chaeju, người không có một chút linh hoạt nào, mắt vừa nhìn xuống đất, vừa chạy đến rồi cúi chào một cách trịnh trọng. 

      “Nhanh mở của hải lộ đi, và không ai được bước vào quá 100 bước.”

      Người liếc mắt về kẻ đang nằm dưới đất để ám chỉ cậu khiến Chaeju phải mở to mắt. Đứa nhỏ cho đến bây giờ vẫn không hiểu điều đó có nghĩa là gì, cho dù vẫn đang trong bộ dạng ngổn ngang thì ánh mắt vẫn như một sự cầu xin dừng lại. 

      “Ngươi dám.”

      Hoàng thái tử nhìn vào ánh mắt kiêu ngạo bỗng nhiên nổi giận, người rút kiếm từ bọc kiếm của Chaeju ra rồi chĩa vào cậu. Không biết có phải vì hoảng sợ không mà cậu nhắm tịt mắt lại vì khoảng cách của thanh kiếm đến mặt cậu như chỉ cách một tờ giấy, cậu có thể cảm nhận được thanh kiếm đã sượt qua hàng lông mày của mình. Người ngại ngùng nhún vai vì trò đùa có chút quá đà của mình nhưng rồi cũng chỉ thế thôi, rồi người nắm lấy vai của tên đang cúi gập cả người kia, đỡ cậu đứng dậy. Chaeju cúi đầu chào rồi rời khỏi vị trí, quay lưng lại đi về phía hải lộ.

      Phía đông của khu rừng là một căn vọng lâu riêng tư và bí mật mà ngoài một vài người thân cận thì không ai được phép đến gần. Lúc này Hoàng thái tử dù không thực sự muốn công nhận dục vọng lúc này của mình nhưng người vẫn muốn giải quyết việc này nhanh nhất có thể tại nơi mà không ai biết đến rồi nhanh chóng dẹp cái thứ này khỏi mắt mình. Bây giờ tất cả những gì người có thể nghĩ được chỉ có thế.

      Hải lộ là một nơi có thể gọi là bí mật nhất của khu rừng này, trong đó tồn tại cả những cây to lớn đã tồn tại được cả nghìn năm. Cho dù đã trải qua bao nhiêu năm với bao nhiêu biến cố, cái cây vẫn to đến mức chỉ với bóng râm mà nó che phủ cũng có thể tạo ra một không gian riêng biệt. Để cái cây không bao giờ chết đi, thì một căn phòng tránh mạch nước đã được xây dựng, đồng thời bức tường của cả bốn hướng đều được phủ bằng ngọc. Trong phòng có đặt một chiếc giường và thỉnh thoảng Hoàng thái tử cũng đến để ngủ trưa. 

      Yuyeong không thể theo kịp được những bước chân nhanh chóng của người và cậu cảm thấy như một nửa cơ thể mình bị nâng lên, bị lôi đi và bị ném lên giường. Chiếc giường lớn cũng được làm bằng ngọc khiến cơ thể cậu bị ném lên đó phát ra một tiếng ầm rồi cũng vô thức ngã về phía sau. 

      “Phải xóa dấu vết đi chứ nhỉ.”

      Hoàng thái tử nhìn chằm chằm vào Yuyeong và lẩm bẩm một cách man rợ. Người rất thích nơi này và cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mang ai đó vào đây cả. Nếu có ai đó muốn coi đây như một suy nghĩ thầm kín thì cũng cho người đó ôm cái suy nghĩ đó rồi giết họ là xong. Nhưng rồi người cũng ném thanh kiếm đã cầm trong tay với một sự quyết chí xuống đất và thanh gươm đó tạo nên một tiếng động rất khó chịu. 

      Tiếng động đó khiến Yuyeong đang rên rỉ lại chần chừ ngồi dậy như lấy lại được tinh thần nhưng rồi Hul lại cau mày rồi đẩy mạnh cậu xuống. Và người leo lên người cậu, dùng tay xé toạc cổ áo vốn đã được mở ra. Ngay khi bờ ngực mỏng dính của cậu bị bày ra, Hul cúi người xuống, ngậm lấy đầu nhũ của cậu. Vì nó quá nhỏ nhưng lại có một hương vị rất ngon nên Hul chỉ muốn cắn đứt nó thôi, nhưng mà đây chỉ mới là bắt đầu. Dù sao thì sau khi xong việc thì có thể làm mọi thứ theo ý người. 

      “Ư-ưng….”

      Hul dùng hết sức để hút khiến cho thân thể gầy gò kia vùng vẫy. Người nhấn cả tứ chi cậu xuống, liếm mút bên này rồi lại đến bên kia rồi bỗng nhiên người ngẩng đầu lên thì lại vô tình chạm mắt với cậu. Khác với cơ thể đang run rẩy thì ánh mắt của cậu lại thể hiện như dù bản thân có phải chịu đựng việc gì đi nữa thì cũng sẽ cảm thấy thích và không có một chút phản kháng nào. 

      Nhưng ngay khi Hoàng thái tử nắm lấy đai quần cậu định lột nó ra như lột vỏ trái cây thì cơ thể cậu lại bắt đầu phản kháng. Không biết có phải là do kí ức của ngày hôm ấy bỗng nhiên ùa về hay không mà đến sắc mặt cậu cũng trở nên trắng bệch. Hul thô bạo lật người cậu lại rồi dùng ngón tay đâm thật sâu vào giữa bờ mông tròn trịa ấy. Vì quá chặt nên đến một ngón tay cũng không hề dễ dàng đi vào. 

      “Hức!”

      Lúc Hul cưỡng chế cậu mở ra, người suy nghĩ xem có nên cho vào hay không thì bỗng nhiên người lại nhìn thấy tấm lưng đang nhấp nhô thở gấp, Hul dùng đôi tay xen lẫn chút bực bội vuốt tóc. Vì bỗng nhiên người lại nhớ về tấm chăn bị đẫm máu. Người suy nghĩ xem có nên ra lệnh cho thuốc như trước không nhưng rồi trong lúc chờ đợi thì dương vật của người đã gấp gáp đến mức không thể cứng hơn được. Lần đó thì vì chưa biết đến cơ thể này nên còn có chút thong thả nhưng bây giờ, khi đã biết được rồi thì những mạch máu như sục sôi từng phút từng giây.

      Sau khi nhìn xung quanh thì một chai dầu được bọc trong mảnh vải đã đập vào mắt người. Người ném mảnh vải ấy đi rồi đổ dầu vào giữa mông cậu. Người đặt tay vào dưới bụng Yuyeong, nâng hông cậu lên rồi người cho ngón tay đẫm dầu vào cúc cậu. 

      “Ư hư!”

      Yuyeong phát ra tiếng rên ngột ngạt và giật nảy mình nhưng lại không có chút phản kháng, ngược lại còn mở rộng chân một chút. Ngay khi người cho hai ngón tay vào thì người cảm nhận được bên trong cậu vừa chặt vừa ấm nóng khiến người không thể chịu thêm được nữa. Hul nới nhẹ đai quần, lấy dương vật của mình ra rồi đâm mạnh vào giữa mông cậu. Chỗ kết hợp thì trơn nhưng bên trong cứ như bị mắc lại mà thít chặt vào khiến người vô thức rên lên một tiếng.

      “…..Ha!!”

      Khi người bắt đầu quen với cảm giác áp lực này và ổn định hơi thở một chút thì tấm lưng co giật của cậu lại không ngừng. Có vẻ như cậu đang rất đau đớn dù khi người nhìn vào nơi giao hợp thì không thấy có máu chảy ra. 

      Dù không phải lần đầu nhưng sao vẫn thật mới mẻ. Hul cau mày và đẩy hông về phía sau. Cái lỗ chật chội ấy như hút chặt dương vật của người khi người định lùi ra nên người lại bắt đầu di chuyển hông và đâm thật mạnh vào thêm một lần nữa. Đôi chân đã bị tách ra hai bên gập lại, đẩy cả người ngã về phía trước. 

      Sau khi Hul nâng hông của cái thân thể không còn chút sức lực kia rồi đâm vào cái chỗ chật hẹp đấy vài lần, người mới nhận ra Yuyeong đang không thở. 

      Người dừng lại rồi lật cái thân thể ấy lại mới nhìn thấy một gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Không biết là đã cắn môi mạnh đến mức nào mà có thể nhìn thấy được những giọt máu chảy trên môi cậu. Hình ảnh ấy giống như là cậu chưa bao giờ bị thương nên không thể biết được cảm giác đau đớn khi da thịt bị rách ra là như thế nào. 

      Hul nắm lấy cằm cậu, mở miệng cậu và tách bờ môi đang bị cắn đến rỉ máu ấy ra. 

      “Ngươi phải thở chứ.”

      Người chọt chọt vào má cậu nhưng đôi mắt nhắm tịt ấy vẫn không có chút phản ứng. Hul dùng ngón tay đặt vào đầu mũi cậu để kiểm tra xem cậu còn thở hay không và một hơi ấm đã truyền đến ngón tay ấy. Hul thở dài một tiếng rồi ôm lấy và đỡ cậu dậy, dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt lên ngực cậu.

      “Ta bảo là thở đi.”

      Sau vài lần vuốt thì cuối cùng Yuyeong cũng đã tìm lại được hơi thở. Cậu thở hổn hển còn Hul thì hướng ánh nhìn về cái bụng mỏng dính đang nhịp lên nhịp xuống của cậu. Dù sao thì cái bụng ấy có vẻ không đủ dung lượng để có thể chứa được dương vật to lớn của thái tử

      “Đau thì phải nói đi chứ.”

      Dù có nói thì ta cũng không nghe đâu, nhưng Hul đã giản lược đi vế đó và trao cho Yuyeong một câu nói như một lời dỗ dành. Vậy nhưng mí mắt Yuyeong lại run bần bật, cậu mở mắt và lầm bầm một cách yếu ớt.

      “……Đau ạ.”

      “Ta dừng lại nha?”

      Người thử đưa ra câu hỏi và cậu đã gật đầu lia lịa, nhưng dù thế cậu lại tiếp tục cắn bờ môi đang rách ra tựa như đang cố gắng để chịu đựng cơn đau. Hul cau mày và dùng ngón tay để tách bờ môi như sắp rách kia ra rồi nói bằng một giọng điệu uy hiếp.

      “Ta đã dừng giữa chừng rồi nên sẽ đâm mạnh hơn đấy.”

      Bởi vì cậu tự làm đau mình đã khiến cho Hul nổi giận và nói lên những lời thật lòng. Cậu gật đầu không một chút chần chừ. Hul nở một nụ cười tươi nhưng lại nói lên những lời tàn nhẫn. 

      “Trông ngươi có vẽ đau hơn lần đầu nên có thể trong ngươi đang cảm thấy rất đau khổ. Nhưng nếu làm thêm một chút nữa thì có khi ngươi sẽ bị xé toạc từ đây đến đây đấy, như vậy cũng được sao?”

      Người dùng ngón tay dài của mình chỉ từ vùng xương cụt đến vùng dưới xương chậu và dừng lại ở bụng dưới của cậu khiến cái cơ thể đang thở một cách khó khăn kia giật mình mà đông cứng lại. Hul lướt qua bờ ngực của cậu, đặt môi mình lên trên mắt cậu thì thầm một cách tình cảm.

      “Có khi ngươi cũng sẽ không thể bước đi được nữa.”

      “….Vậy, vậy thì tiểu nhân không thể tiếp tục ở lại cung sao ạ?”

      “Đến đi còn chẳng được thì ngươi làm được gì nữa chứ.”

      Lần này thì Yuyeong không còn gật đầu ngay lập tức nữa mà thay vào đó những cái lắc đầu và sự sợ hãi cũng xuất hiện trên gương mặt cậu.

      Hul sờ bụng cậu và nở một nụ cười rồi liếm môi. Không biết là do cậu toát mô hôi lạnh hay không mà làn da ẩm ướt ấy mềm mại tựa như làn da em bé khiến người lên cơn thèm ăn. Người mút gáy của Yuyeong tựa như sắp tách da cậu ra rồi nuốt chửng vậy. Người muốn ngay lập tức đâm vào cái chỗ chật hẹp ấm nóng nhất của cơ thể này rồi ban phát tinh hoa vào đó. 

      Hul đẩy Yuyeong nằm ngay ngắn lên giường rồi lột hết quần áo ném sang một bên sau đó leo lên người cậu. So sánh cơ thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn với thân thể gầy gò, mỏng manh khiến người cảm thấy bản thân như trở thành một con quái thú ăn thịt to lớn.

      Hul nhòn chằm chằm vào Yuyeong rồi cậu cũng từ từ gật đầu. Chưa kể đến việc được hầu hạ cơ thể này, thế mà gật đầu là sao chứ, đúng là một tên vô lễ mà. Phải sửa thói quen của tên ngạo mạn này thôi.

      Hul dùng một tay nắm lấy cổ chân cậu rồi tách ra, dùng số dầu còn lại đổ lên dương vật đang cương cứng của mình. Và người đặt món ăn của mình phía trước, nhấn vào cửa hậu rồi hỏi một câu như thể để nhận được một lời cam kết.

      “Dù có bị tàn phế cũng được đúng không?”

      Dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng bỗng nhiên nỗi sợ vừa được đẩy lùi lại quay lại hiện rõ trên gương mặt Yuyeong. Có vẻ tên ngốc này thực sự tin những lời nói đó. 

      “Xin đừng đuổi thần đi……Thần sẽ làm bất cứ việc gì.”

      Người dự định nếu cậu cầu xin được sống thì người sẽ cười một cách khinh bỉ rồi hành hạ cậu theo ý mình nhưng Yuyeong từ đầu đến cuối đều không có một sự phản kháng hay cầu xin gì cả. 

      Đến nước ngọt với nước mặn cũng không thể phân biệt được, vậy rốt cuộc tại sao cái thứ này cứ muốn ở lại cái long cung nơi chỉ toàn cá ăn thịt chứ? Không lẽ tên này lại mù quáng vì mình vậy sao?

      Đó có lẽ là suy nghĩ tốt đẹp cuối cùng. Hul từ từ đẩy dương vật to lớn hơn rất nhiều so với lỗ hậu đã bị khép lại . Yuyeong rên lên một tiếng và gập cổ hết sức về phía sau đồng thời cong lưng như cây cung. Trên chiếc cổ gập về phía sau của cậu, những đường gân máu xanh mét ùn ùn nổi lên. 

      Người vươn tay ra vuốt ve gáy của cậu như một sự dỗ dành nhưng hành động nhỏ ấy cũng khiến cả người cậu co giật. Hul xoay cánh tay nâng lưng cậu lên rồi đặt răng cắn lên phần xương quai xanh của cậu. Cho dù người đang phải kìm nén ham muốn đâm liên tục vào cái lỗ chật hẹp kia, nó khiến người như muốn chết đến nơi nhưng bên trong đó vẫn giữ rất chặt khiến con tim thái tử cũng vui vẻ mà cao hứng. 

      Hul tách bờ môi vẫn còn rướm máu của cậu ra rồi cho lưỡi của mình vào khuấy động khoang miệng cậu. Cái lưỡi khô cằn tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc,người mút phần thịt nhô lên một cách mơ hồ như thể muốn nuốt chửng nó khiến cho một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên từ cổ họng cậu.

      “Ư-ưng…”

      Nhưng tiếng rên rỉ đó khác với tiếng rên rỉ phát ra do đau đớn nãy giờ. Hul tiếp tục dùng lưỡi để khiến vùng quanh miệng cậu trở thành một nơi hỗn độn nhớp nháp, điều đó khiến cho tiếng rên rỉ dày đặc hơn. Người lấy đó làm vật thử rồi vừa mút lưỡi cậu còn tay thì sờ soạng nhũ hoa. Á, cơ thể cậu run bật lên và vô thức hét lên một tiếng. Có vẻ như là cả hậu môn lẫn những bộ phận nhạy cảm đều rất mẫn cảm. 

      Trong một khoảnh khắc phần sau của cậu thít chặt lấy phần thân dưới của Hul, tựa như nhịp đập của nó truyền lên đến tận đầu cậu vậy. Hul lầm bầm mắng chửi rồi đưa cây gậy của mình bắt đầu xâm nhập vào Yuyeong. 

      Phậ, phập, mỗi nhịp cây gậy ấy đâm vào giữa hai chân cậu, cả cơ thể Yuyeong đều bị rung lắc rất mạnh. Cho dù vừa rên rỉ và hơi thở cũng bị đứt quãng nhưng nếu lưỡi thái tử trêu đùa với nhũ hoa hay là cọ xát lên môi cậu thì “cậu bé nhỏ” của cậu cũng hưng phấn mà dựng lên. 

      Hul vừa thúc vừa cắn vào môi Yuyeong liếm những giọt máu ở những nơi đã bị rách ra, mút đầu nhũ cậu và vuốt ve khắp nơi trên cơ thể cậu. 

      “Ha-!”

      Vào một khoảnh khắc, phần trước phía bên trong môi cậu đã bị rách ra khiến cậu hét lên. Hul tập trung cắn vào phần bị rách đó đồng thời đặt cậu bé đã cương cứng của Yuyeong lên bụng rồi chà xát. Hul cảm thấy phiền phức bởi vì mỗi lần nhịp đều phải kéo cái cơ thể bị đẩy kia lại gần gơn nên người đã kéo lấy tay cậu choàng qua vai mình. 

      Hai cơ thể càng được dính chặt vào nhau hơn và khi hai đôi mắt mờ đi vì khoái cảm chạm nhau, người như nghe được một âm thanh ngắt đi một thứ gì đó đã kéo dài trong đầu mình. 

      Không biết Hul đã di chuyển hông mình mạnh đến mức nào mà chiếc giường làm bằng đá cũng phải tạo nên tiếng kin kít sắt bén và bị đẩy khiến nó cào xước mặt đất. Cơ thể với những mạch máu trồi lên cùng cơ bắp cuồn cuộn bồn chồn sợ rằng không thể ăn thịt được cơ thể mềm yếu đang bị áp bức phía dưới. Vào lúc này, người không khác gì một con thú thèm khác ngấu nghiến con mồi của mình cả. 

      ***

 

Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.

Chap trước
Chap tiếp
Advanced
Truyện mới cập nhật
tên khốn 1
Tên khốn
Chapter 33 chịch
Chapter 32 20/03/2023
02 (8)
Trái cấm tình yêu
Chapter 4 end
Chapter 3
pỏn 1
Anime boylove
tập 24 idol mới nổi 7 26/03/2023
tập 23 idol mới nổi 6 26/03/2023

© 2023 Madara Inc. All rights reserved

wpDiscuz