Hoa giấy (tiểu thuyết) - Chương 8
- Chương 8
Thời gian ở hoàng cung trôi cũng thật nhanh. Cơ thể mà đến bước đi cũng không chịu nghe theo ý mình của Yuyeong sau đêm cùng với Hoàng thái tử nay dù vẫn rất chậm chạp những đã khỏe hơn rất nhiều. Dù là đang quét sân với cái cơ thể nặng nề ấy, ánh mắt của Yuyeong cũng vẫn hướng về bên trong khu rừng có Hải lộ.
Khi Sumyeong gặp lại Yuyeong, nhìn cậu vẫn còn sống, anh gào khóc nói rằng thật là may mắn. Sau khi anh tỉnh lại đã không thấy Yuyeong đâu nữa nên anh cứ tưởng rằng cậu đã chết, anh cũng khuyên cậu rằng cho dù không biết tại sao cậu lại vướng vào rắc rối như thế nhưng mặc dù cậu đã làm trái lại lời của thiên tôn mà vẫn giữ được mạng sống thì hãy biết rằng đó là may mắn trời ban.
“Hiểu chưa? Trừ lúc nhận lệnh từ cấp trên thì những kẻ hèn mọn như chúng ta chỉ có thể làm người câm người điếc ở đây thôi. Phải xem như không có thứ gì và không để bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt.”
“Điều đó tôi có thể làm rất tốt.”
Đây là lần đầu tiên có ai đó nói rằng họ rất vui vì cậu còn sống. Hơn nữa còn quan tâm cậu đến mức này, Yuyeong không thể kiềm chế được sự cảm kích và cậu rất cố gắng để có thể khắc ghi những lời nói của Sumyeong đến tận xương tủy.
“Vì thế nên điện hạ mới giận ư? Ta không nên nói về chuyện này nhưng mà liệu có phải do ta đã ồn ào quá chăng?”
Có lẽ cố gắng chuyển lời cám ơn mỗi lần gặp người cũng là một sự tham lam. Chẳng phải Sumyeong đã nói cho dù có liên quan đến điện hạ thì cũng không được nói ra. Yuyeong lại nhớ về cơn đau nơi cái hông ê buốt của cậu nên đã liên tục tự nhủ rằng phải cẩn thận lời nói của mình. Đồng thời cậu cũng cố gắng nhớ lời những người ở trong cung dạy bảo cậu và lúc ở một mình cậu cũng cố gắng tập luyện làm theo những lời dạy bảo đó. Bởi vì cậu muốn lúc bị cấp trên hỏi đến thì cho dù cậu có trả lời ngắn thì vẫn không phạm phải bất cứ một sự vô lễ nhỏ nhặt nào.
Thế nhưng dù có cố gắng đến nhường nào thì những ngày tháng ở trong Hoàng cung không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Vài ngày sau đó, Yuyeong đã khiến cho Lina phát hiện ra sự tồn tại của cậu. Cho dù cậu đã cố gắng kiên trì hết sức để không bị lọt vào mắt của Lina thế nhưng lúc cậu đang dọn dẹp sớm vào buổi sáng, Lina chỉ huy vài cô cung nữ rồi xuất hiện và đã chính diện chạm mặt với cậu. Giữa lúc Yuyeong nhìn cô rồi đứng sững như trời trồng vì hoảng hốt, Lina đã dừng chân lại một chút, nhíu mày tạo nên một vài nếp nhăn trên chiếc trán đẹp đẽ rồi bước qua cậu. Một người hầu luôn đi theo cô từ thành Uyhan nay đã trở thành cung nữ, tên là Jeonghee quả nhiên đã nhận ra cậu và cũng nhăn mặt.
Yuyeong cứ tưởng rằng mình sẽ ngay lập tức bị đuổi đi và cậu trở về phòng rồi run rẩy mấy ngày liền. May thay, không có lệnh nào bảo cậu ra ngoài nhưng cũng từ hôm đó thì cũng vì nhiều lí do nên cậu không thể ăn tối.
Cung nữ của Lina, Jeonghee cứ tìm đến rồi sai cậu việc này việc nọ ngay trước giờ ăn. Lúc thì quét lại sân, lúc thì lau lại tường đá của cung bằng vải, lúc thì bưng nước,…rồi sau khi cậu làm xong thì giờ ăn cũng đã trôi qua được một lúc lâu. Cho dù cậu có nhận được đồ ăn thì cũng chỉ là cơm trộn với cát nên không thể nào ăn được.
Yuyeong tự an ủi bản thân rằng chỉ cần không bị đuổi là tốt rồi, và uống nước để lấp đầy chiếc bụng đói. - Vài ngày sau, khi Yuyeong trở về phòng với chiếc bụng đói, cậu vô tình đã gặp Yoon tổng quản mặc một bộ đồ thầy cúng màu đen. Anh hỏi cậu có khỏe không rồi cậu đáp rằng cậu vẫn ổn, nhưng ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi đôi chân khập khiễng của Yuyeong.
“Dù đã mấy ngày trôi qua rồi nhưng có vẻ như người vẫn chưa khá lên, đúng không ạ?”
Yuyeong luôn bàng hoàng mỗi lần một người rõ ràng có chức vụ cao hơn mình lại sử dụng kính ngữ với mình, rồi một lúc sau cậu mới muộn màng nhận ra ý nghĩa của cậu hỏi đó mà nhanh chóng vẫy tay.
“Tôi, tôi ổn rồi. Chỉ qua một lúc thôi là đã ổn hơn nhiều rồi. Tôi luôn luôn như thế ạ.”
“Người bảo là luôn luôn ạ?”
“Vâng. Chỉ cần xương còn nguyên vẹn là được rồi ạ.”
Yuyeong trả lời như một sự biện minh, cậu cũng lo lắng không biết rằng có phải mình đã nói quá nhiều với người cấp cao hơn hay không. Chaeju nhìn chăm chăm vào cậu và nhíu mày một chút rồi đưa ra thứ gì đó mà anh ôm từ này đến giờ. Là một ống tre khoảng bằng một bàn tay.
“Là một loại thuốc có thể làm giảm vết thương và những cơn đau đấy ạ.”
Yuyeong tự hỏi rằng liệu đó là để cho mình ư rồi cứ đờ đẫn nhìn cái thứ anh đang cầm trong tay. Rồi Chaeju liếc nhìn cậu và nói thêm.
“Đúng lúc tôi vừa nhận được từ ngự y và còn thừa cái này.”
“À, ý là, là cho tôi ấy hả?”
Yuyeong mở mắt tròn xoe rồi vô thức hỏi lại. Thay cho một câu trả lời, anh đẩy ống thuốc mỡ vào tay cậu, Yuyeong cúi gập đầu, nhận nó bằng cả hai tay rồi lại bắt đầu ca bài ca đã học thuộc.
“Xin, xin tạ ơn người. Tiểu nhân đối với ân huệ to lớn như đại dương này….”
“Cậu làm gì thế? Sao lại nói kiểu đó với tôi, tôi không phù hợp với những câu nói này đâu.”
Chaeju cao giọng nói rồi nắm lấy bàn tay cậu, kéo cậu đứng dậy. Đối với một người cao lớn như anh thì Yuyeong bị đẩy lên rất nhẹ nhàng, rồi anh cũng nhanh chóng thả cậu ra và bước lui sau một bước rồi nói một cách chắc chắn.
“Dĩ nhiên bây giờ thân phận của cậu là người hầu nhưng đối với người đã biết được nội tình như tôi thì cậu không cần phải cúi người làm gì.”
“Xin, xin lỗi ạ.”
“Lời xin lỗi cũng thế, nó không cần thiết.”
“Xin lỗi,….à, vậy thì, ừm, tôi sẽ ăn nó thật ngon.”
Rõ rằng là anh đã giúp đỡ cậu và cậu cũng rất biết ơn về điều đó nhưng không hiểu sao mỗi lần gặp anh đều có cảm giác như bản thân vị mắng. Yuyeong cảm thấy biết ơn và cũng rất có lỗi nhưng cậu không biết phải làm sao nên chỉ có thể mơ hồ đứng mà chào.
Chaeju nói lời tạm biệt và quay đầu đi rồi lại dừng bước nói thêm.
“Cái đó không phải để uống mà là thuốc bôi trực tiếp lên vết thương đấy ạ.”
“Dạ? À, vâng! Cám…à, vậy thì, tôi, tôi sẽ dùng thật tốt.”
Yuyeong lắp bắp rồi cúi đầu một cách đầy bối rối. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được một thứ gì đó từ một người nào đó. Vì thế nên cậu thấy rất biết ơn nhưng anh lại bảo cậu đừng nói lời cám ơn làm gì nên cậu cảm thấy như bản thân đã gây nên một tội lớn khiến Yuyeong cảm thấy rất bồn chồn. Chaeju nhìn thấy cậu đang mếu máo liền lắc đầu rồi giải thích bằng một giọng nói dịu dàng.
“Ý tôi là đừng có dùng kính ngữ, chứ không phải là dè dặt lời nói đâu.”
“À, cám ơn. Thật sự cám ơn người rất nhiều.”
Yuyeong đã nói lời cám ơn không biết bao nhiêu lần, còn Chaeju chỉ thở dài nhẹ một tiếng rồi đợi cho đến khi cậu nói xong.
Rốt cuộc là vì cớ sự gì mà một công tử nhà quyền quý lại đáng thương thế này. Anh tự hỏi rằng chẳng phải vì một ống thuốc mỡ nhỏ mà lại cảm kích đến mức này là hơi quá hay sao, nhưng khi Chaeju nhớ lại những hình ảnh từ đầu đến giờ của cậu, anh có suy nghĩ rằng mọi việc đều có khả năng xảy ra.
Nếu suy xét đến việc cậu ấy không có chút hành động nào ra dáng quý tộc thì có thể chắc chắn rằng có lẽ là do cậu quá yếu kém nên trong gia đình đã bạc đãi cậu thật tồi tệ. Nhưng dù có thể thì huyết thống của một thành chủ lại coi những vết thương là điều hiển nhiên và cũng chưa bao giờ biết đến thứ gọi là thuốc mỡ thì thật ngoài sức tưởng tượng. Rốt cuộc là cậu đã bị đối xử như thế nào cơ chứ.
Thật ra thì bởi vì lần đầu tiên Chaeju gặp Yuyeong thương tích đầy mình, cậu đã khiến anh phải bận lòng vì anh đã cảm nhận được một kiểu trách nhiệm giống như một gánh nặng. Anh đã không thể chuyển lời mà Yuyeong đã nhờ anh nói với Hoàng thái tử, lúc cậu vào cung thì anh cũng gấp gáp xuất cung nên anh đã ném cậu cũng như hành lí của cậu vào nội cung, đó là tất cả những gì anh đã làm được cho cậu.
Hơn nữa, lúc gặp lại nhau thì cậu cũng chỉ đang nói chuyện một mình nhưng rồi lại bị Hoàng thái tử ghét bỏ. Vả lại, với một hoàn cảnh tội nghiệp như thế, mỗi lần gặp cậu thì cũng đều là những hình ảnh đáng thương nên khiến người khác không thể không để tâm.
“Vậy thì, tạm biệt.”
Sau khi Yuyeong kết thúc lời chào dai dẳng của mình thì Chaeju định trở về nhưng rồi anh lại dừng bước thêm một lần nữa. Và nỗi lòng lo lắng cho cậu tự nhiên nổi dậy rồi anh ho khan một tiếng và giải thích.
“Thuốc này mạnh và nóng lắm nên nhất định không được bôi vào những chỗ bị chảy máu đâu đấy.”
“Vâng, tôi đã hiểu rồi ạ. Cám, cám ơn ạ.”
Bởi vì trông Yuyeong có vẻ như lại sắp ca bài ca cám ơn nên Chaeju nhanh chóng quay người lại bỏ đi. Bước chân của anh rất nhanh nhưng anh cũng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ấm áp đằng sau mình khiến đôi môi anh vẽ nên một nụ cười. Không biết có phải là do lâu lắm rồi anh mới nhận được những lời chào hỏi chứa đựng đầy sự nghiêm túc như thế nơi hoàng cung tàn nhẫn này nên điều đó khiến cho Chaeju cảm thấy không tệ. - ***
“Hôm qua cô bé của cung Miryeo đã gửi lời vấn an. Ta đã tự hỏi tại sao thái tử lại gấp gáp cử hành hôn lễ như thế, nhưng đúng là chỉ cần nhìn thôi ta cũng có thể hiểu được. Cô bé đó đúng là rất xinh đẹp và cũng rất thông minh nên với tư cách là một người cha, ta rất bằng lòng.”
Hoàng thượng bây giờ cũng đã sắp bước qua tuổi tám mươi nên chỉ cần làm việc vài giờ thôi, cơ thể cũng nhanh chóng kiệt sức và tựa hẳn vào chiếc ngai vàng tráng lệ. Cơ thể suy yếu do bệnh tật không một chút sức lực ngồi sâu vào chiếc ghế, nhưng nụ cười nhân từ hướng về phía con trai thì vẫn không mất đi.
Tuy chỉ cần sự tồn tại của người kế nghiệp còn trai trong cơ thể của Hoàng phi trẻ tuổi thì Hoàng thượng cũng đã rất yêu quý nhưng con trai người lại hoàn hảo hết chỗ nói ở tất cả mọi mặt. Nếu có một khuyết điểm thì đó sẽ là Hoàng thái tử rất khó khăn trong việc công nhận một ai đó, người cũng không có tình cảm đối với nữ nhân nào và vì thế cũng không quan tâm đến việc sinh con khiến cho việc nối dõi rất chông chênh. Nhưng bây giờ người đang ở những năm giữa độ tuổi 20 hưng thịnh và cũng tinh tế chọn thê thiếp, vì thế nên có thể xem như nỗi lo lắng ấy là vô nghĩa.
Hoàng thái tử với ngoại hình xinh đẹp giống y hệt mẹ người, người nghiêng đầu rồi lanh lảnh đáp.
“Nữ nhân còn nhiều thiếu sót của tiểu tử khiến bệ hạ hài lòng thì tiểu tử cũng thấy an tâm. Cô ấy lớn lên ở nông thôn nên vẫn còn thiếu chín chắn do vậy khi giao cô ấy cho mẫu hậu giáo huấn, con cũng không cảm thấy yên lòng cho lắm.”
Quả nhiên việc bảo quan chabo thân cận của thái tử giao lệnh chấp thuận đến là một việc mà Hoàng thượng đã làm rất tốt. Nhưng Hoàng thượng luôn bận tối mắt tối mũi với việc nước nên người cảm thấy rất có lỗi với con trai, do đó người đã dè dặt nói ra những lời buồn bực của người.
“Hoàng hậu nhận được một đứa trẻ tươi sáng như thế nên khiến cho nội mệnh phụ rất vui vẻ. Sự chọn thiếp sáng suốt của con cũng khiến ta rất hân hoan.”
“Đa tạ thiên ân của bệ hạ.”
Thật ra chỉ làm Hoàng đế của một nước cũng đã là một chuyện rất phiền phức nên người không muốn can thiệp thêm vào những chuyện khác, nhưng Hoàng thái tử biết rất rõ điều đó nên người cảm thấy rất biết ơn, đồng thời người cũng vừa nói lời cám ơn vừa khẽ nở một nụ cười.
Rất mong bạn thông cảm nếu QC làm phiền bạn, QC là cách giúp duy trì website luôn miễn phí để bạn đọc truyện.
Truyện mới cập nhật
Tên khốn
Chapter 32
20/03/2023
Anime boylove
tập 24 idol mới nổi 7
26/03/2023
tập 23 idol mới nổi 6
26/03/2023